Anh vốn là giám đốc công ty ở TP Cần Thơ. Chị là kế toán. Họ quen nhau trong đám cưới người bạn. Vẻ đẹp mỏng manh của chị khiến anh muốn sở hữu, che chở. Bờ vai vạm vỡ của anh khiến chị muốn tựa vào. Họ bắt đầu mơ về mái ấm với những đứa con kháu khỉnh.
Đám cưới. Rượu giao bôi đưa đôi uyên ương vào đêm hợp cẩn. Một đêm. Chỉ một đêm thôi. Để rồi từ đêm đó từng đêm, từng đêm, người đàn ông đều nằm quay lưng về phía vợ. Những lời yêu thương trước đây thay bằng giọng gằn hắt hoặc lạnh tanh. Trong sâu thẳm, anh nghĩ chị yếu lòng trong giây phút chứ không phải thuộc tuýp người dễ dàng trao gửi. Nhưng anh không muốn nghe vợ giải thích. Có những đêm tối giật mình tỉnh giấc thấy bóng vợ ngồi gục đầu nơi góc giường, anh ao ước có thể bao dung, ném tảng đá ra khỏi lồng ngực để ôm chị vào lòng. Nhưng anh không thể nhấc tảng đá ấy lên...
Cứ thế, không khí gia đình đầy u uẩn. Chị cố khép nép, dịu dàng, nhẫn nhịn như không thể dịu dàng, nhẫn nhịn hơn, nhưng đáp lại vẫn là sự ghẻ lạnh của chồng. Chị muốn giải thích, tâm sự rằng vùng quá khứ chỉ là một phút yếu lòng, chị cố gắng lắm mới cắt lìa khỏi ký ức để đến với anh. Rằng khi cùng chồng gắn bó cuộc đời thì chị sẽ là vợ hiền để mái ấm hạnh phúc tròn tươi, nhưng anh không cho chị cơ hội thổ lộ nỗi lòng.
Vật chất đủ đầy. Không đi làm. Cơm nước có người giúp việc lo. Nhưng chị thấy cuộc sống vô cùng buồn bã. Nhiều khi bản năng khao khát một đứa con trào dâng, nên có đêm chị nhè nhẹ choàng tay qua nhưng anh phũ phàng hất ra. Những giọt nước mắt nóng hổi của chị cứ lăn dài với những suy tư dằn vặt chẳng lẽ người phụ nữ khi chỉ lỡ lầm một lần thì không thể quay về? Đó là định kiến nam tôn nữ ti ăn sâu vào mỗi người hay tại bản chất anh vốn dĩ quá ghen? Và cái kiểu ghen không đánh đập, không chửi bới nhưng lạnh như băng của anh lại là lưỡi dao đâm thấu tim khiến chị đau đớn để rồi cuối cùng phải viết đơn ly hôn...
Hủy hoại dung nhan
Quán cà phê nhỏ, đủ để hai mẹ con chị L.T.B.T. ở Kiên Giang sống an nhàn. Đã một lần ly dị nên chị T. rất thận trọng khi bước thêm bước nữa, vả lại cũng sợ cảnh cha dượng con ghẻ khiến con mình khổ. Vì thế khi N.V.Ch. đeo đuổi gần hai năm trời chị mới xiêu lòng bởi nghĩ hoàn cảnh Ch. giống mình, hôn nhân đã một lần tan vỡ. Sống với nhau một thời gian, chị thấy không hợp bởi Ch. rất hay ghen. Chị T. đề nghị chia tay nhưng Ch. năn nỉ, hứa sẽ đổi tính song đâu vẫn hoàn đấy. Thấy vợ nói chuyện với ai là Ch. hậm hực, hoạnh họe, thậm chí gây gổ, đánh đập. Và do muốn níu kéo tình yêu nên Ch. hành động rất tàn nhẫn khi dùng lưỡi lam rạch mặt cho vợ xấu đi để không đòi ly hôn nữa...
Nhưng những vết sẹo chằng chịt khiến khuôn mặt chị trở nên dị dạng, khách ngại không dám đến uống cà phê. Chị đành chuyển sang bán vé số nhưng cũng gặp những ánh mắt ghê sợ pha lẫn thương hại. Những khi trái gió trở trời, vết thương hành nhức bưng bưng lại làm chị không thể đi bán. Riêng đứa con học lớp 6 phải bỏ học bởi chị không đủ tiền lo cho con. Sau tất cả những gì xảy ra, mỗi lần soi gương chị T. không thể tha thứ cho người đàn ông tàn nhẫn kia dù người đó đã năn nỉ, van xin chị. Tòa án đã tuyên Ch. 24 tháng tù cũng không làm chị nguôi ngoai.
Loại bỏ “vũ khí”
Cuộc sống của họ khá dư dả với mấy mẫu đất. Sống với nhau gần mười năm, có hai mặt con nhưng vợ ghen mấy lần đến bứt hơi. Rồi lần đó biết được chồng đem tiền nuôi “phòng nhì”, cơn giận bùng lên biến thành lửa ghen cực đoan khi thấy người bạn đời chẳng những phản bội mà còn dùng những đồng tiền mồ hôi vung vào các cuộc ăn chơi. Vì vậy chị hành xử rất dã man, cắt phăng “của quý” của chồng để chồng không còn “vũ khí” đi chinh phục vùng đất lạ và ở nhà với vợ con.
Nạn nhân được đưa đến bệnh viện nhưng các bác sĩ đành chịu thua vì “của quý” không còn nguyên vẹn nên chẳng thể nối lại. Sau cái ngày bi kịch đó, người chồng biến đổi tâm tính. Từ một người hoạt bát, vui tính trở thành kẻ lầm lì, ít nói, cáu bẳn. Vì sĩ diện, người chồng không thưa ra tòa nên vợ không bị xử lý hình sự nhưng sau đó anh gửi đơn xin ly hôn.
Sau khi chia tay, chồng bỏ quê Hậu Giang đi biệt xứ, mái ấm gia đình tan nát, ngay cả hai đứa con cũng không biết cha đi đâu, về đâu...
Quán cà phê nhỏ, đủ để hai mẹ con chị L.T.B.T. ở Kiên Giang sống an nhàn. Đã một lần ly dị nên chị T. rất thận trọng khi bước thêm bước nữa, vả lại cũng sợ cảnh cha dượng con ghẻ khiến con mình khổ. Vì thế khi N.V.Ch. đeo đuổi gần hai năm trời chị mới xiêu lòng bởi nghĩ hoàn cảnh Ch. giống mình, hôn nhân đã một lần tan vỡ. Sống với nhau một thời gian, chị thấy không hợp bởi Ch. rất hay ghen. Chị T. đề nghị chia tay nhưng Ch. năn nỉ, hứa sẽ đổi tính song đâu vẫn hoàn đấy. Thấy vợ nói chuyện với ai là Ch. hậm hực, hoạnh họe, thậm chí gây gổ, đánh đập. Và do muốn níu kéo tình yêu nên Ch. hành động rất tàn nhẫn khi dùng lưỡi lam rạch mặt cho vợ xấu đi để không đòi ly hôn nữa...
Nhưng những vết sẹo chằng chịt khiến khuôn mặt chị trở nên dị dạng, khách ngại không dám đến uống cà phê. Chị đành chuyển sang bán vé số nhưng cũng gặp những ánh mắt ghê sợ pha lẫn thương hại. Những khi trái gió trở trời, vết thương hành nhức bưng bưng lại làm chị không thể đi bán. Riêng đứa con học lớp 6 phải bỏ học bởi chị không đủ tiền lo cho con. Sau tất cả những gì xảy ra, mỗi lần soi gương chị T. không thể tha thứ cho người đàn ông tàn nhẫn kia dù người đó đã năn nỉ, van xin chị. Tòa án đã tuyên Ch. 24 tháng tù cũng không làm chị nguôi ngoai.
Loại bỏ “vũ khí”
Cuộc sống của họ khá dư dả với mấy mẫu đất. Sống với nhau gần mười năm, có hai mặt con nhưng vợ ghen mấy lần đến bứt hơi. Rồi lần đó biết được chồng đem tiền nuôi “phòng nhì”, cơn giận bùng lên biến thành lửa ghen cực đoan khi thấy người bạn đời chẳng những phản bội mà còn dùng những đồng tiền mồ hôi vung vào các cuộc ăn chơi. Vì vậy chị hành xử rất dã man, cắt phăng “của quý” của chồng để chồng không còn “vũ khí” đi chinh phục vùng đất lạ và ở nhà với vợ con.
Nạn nhân được đưa đến bệnh viện nhưng các bác sĩ đành chịu thua vì “của quý” không còn nguyên vẹn nên chẳng thể nối lại. Sau cái ngày bi kịch đó, người chồng biến đổi tâm tính. Từ một người hoạt bát, vui tính trở thành kẻ lầm lì, ít nói, cáu bẳn. Vì sĩ diện, người chồng không thưa ra tòa nên vợ không bị xử lý hình sự nhưng sau đó anh gửi đơn xin ly hôn.
Sau khi chia tay, chồng bỏ quê Hậu Giang đi biệt xứ, mái ấm gia đình tan nát, ngay cả hai đứa con cũng không biết cha đi đâu, về đâu...
Nếu ghen quá đà và vô lý, nhất là ghen với quá khứ, có thể gây tác dụng ngược khiến chính mình đau khổ và bạn đời bị xúc phạm, tổn thương. Khi không thể sống chung, những người trong cuộc nên chủ động dứt khoát chia tay sẽ ít bi kịch hơn, đừng có ý nghĩ độc ác, nông cạn là gây thương tích cho người bạn đời hòng níu kéo tình yêu... Bởi ngoài những vết thương trên cơ thể, nạn nhân còn đau đớn tinh thần, cuộc sống bi thương khiến họ khó lòng tha thứ người đã gây ra nỗi đau. Còn người ghen tuông lương tâm sẽ dằn vặt, thậm chí bản thân có thể bị tù tội... |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét